Xin anh, hãy để cho mẹ con tôi được bình yên!

Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng.

Anh thường vỗ ngực tự khoe với bạn bè ‘vợ tôi, tôi nói phải nghe, cãi tôi tát chết, đừng có đùa với tôi. Đàn ông là phải giỏi dạy vợ, để vợ nó lấn lướt là không được’. Bạn bè thường khen anh có bản lĩnh, còn tôi, tôi chẳng nghĩ vậy. Một kẻ như anh, ra ngoài dẻo miệng với thiên hạ rồi về nhà lại thượng chẳng tay, hạ cẳng chân với vợ, làm sao đáng mặt làm chồng.

Chúng tôi lấy chồng, được gì hay chỉ đổi lại là nỗi khổ, sự mất tự do và cảm giác bị khống chế? Tôi là con gái của ba mẹ, nuôi con khôn lớn, cho con ăn học bằng bạn bằng bè mấy chục năm. Thế là, con đi lấy chồng, coi như mất không con gái. Con về nhà chồng, phục vụ nhà người ta, làm dâu nhà người ta. Khổ nhất là sống trong một gia đình mà mình giống như khách trong nhà, đến ăn cũng không được thoải mái. May thì có được gia đình chồng tử tế, không may thì gặp phải nhà chồng chẳng ra gì, đối xử tệ bạc, chồng không yêu chiều. Có vẻ, số không may chiếm nhiều hơn số may.

Là phụ nữ, lẽ ra chúng tôi phải được hưởng thụ cuộc sống của người phụ nữ, được chồng yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc. Nhưng không, về làm vợ anh, tôi vẫn nai lưng kiếm tiền, lại phải làm tất tần tật mọi việc để phục vụ gia đình anh. Mọi người trong nhà anh coi tôi như cái gai trong mắt chỉ vì tôi là con dâu chứ không phải con gái. Tôi buồn vì anh chưa một lần bênh vực vợ. Hễ tôi có xảy ra xích mích với gia đình anh là anh lại ra giọng, đàn ông phải dạy vợ, không để vợ hư với người thân của mình.

Tôi sinh ra có cha có mẹ, được cha mẹ chiều chuộng, đến một câu mắng cũng chưa bao giờ có chứ đừng nói đến việc chửi bới. Thế mà về nhà anh, tôi bị gia đình anh coi khinh, còn bị mẹ chồng chửi bới khổ sở. Anh còn chửi tôi là loại đàn bà này, loại đàn bà nọ. Mẹ anh hả hê mỗi lần anh tát tôi. Tôi thấy buồn vì cách dạy con của bà.

chong 1Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng. (ảnh minh họa)

Tôi sinh con cho anh, anh không những không thương tôi mà còn coi con gái như đồng phạm của mẹ nó. Anh bảo, hai mẹ con tôi giống nhau, chỉ thích cãi người khác. Tôi chán nản vì người chồng như anh. Không có chí tiến thủ, lương ba cọc ba đồng còn về nhà ra oai với vợ. Tôi có làm nhiều tiền hơn anh thì anh cũng bóc lột hết và còn lý do là, không để tiền cho tôi mang biếu nhà ngoại.

Từ ngày lấy anh, bố mẹ tôi mang tiếng có con rể nhưng họ đã bao giờ nhận được cân hoa quả của anh? Làm con rể như anh, anh coi được à? Vậy mà anh lúc nào cũng muốn tôi phải đối xử tốt, tử tế với bố mẹ anh, thật nực cười.

Người ta gọi nhau bằng chồng, bằng vợ khi cả hai có sự sẻ chia, thông cảm lẫn nhau. Người ta coi nhau là vợ để được chăm sóc, chiều chuộng và nâng niu vợ. Còn ở anh, một chút xíu cũng không có.

Làm đàn ông, khi thấy vợ mình không hay không phải, nên góp ý chứ không phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Tôi cho rằng, đến làm đàn ông anh cũng không xứng chứ đừng nói làm chồng. Có ai, làm chồng lại không biết vợ mình thích ăn gì.

Anh đánh tôi bằng những trận đòn như trời giáng, đau tím tái mặt mày với lý do dạy vợ. Tôi làm sao phải để anh dạy, bố mẹ tôi mới có tư cách dạy tôi. Người như anh chỉ may mắn cưới được tôi về làm vợ, còn không, tôi và anh chẳng có quan hệ gì khác.

Tôi nhịn anh, chịu đựng những trận đòn của anh, khóc lóc thảm thiết, còn anh sung sướng hả hê với chiến tích của mình. Tôi càng nhiều vết thương thì anh càng thích thú, vì đó là bản lĩnh của anh. Bạn bè khen ngợi anh giỏi dạy vợ. Xin thưa với anh, chỉ là tôi đang nhịn vì con tôi, vì bố mẹ tôi. Bằng không, tôi đã bỏ anh từ lâu rồi.

Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng. Anh không xứng đáng làm chồng của tôi. Một người chồng sẽ không dùng từ ‘dạy vợ’. Một người chồng tốt thực sự sẽ không vì bênh vực bố mẹ mình mà đánh vợ trước mặt họ. Một người chồng có văn hóa sẽ không bao giờ chửi bới chồng bằng những lời thô tục và đặc biệt, sẽ không bao giờ dùng nắm đấm để dạy vợ.

Tôi hận anh, hận mình đã lấy anh. Hôn nhân muộn màng mà lại không hạnh phúc. Giờ không lẽ bỏ chồng. Cũng có thể trong tương lai không xa, nếu như gia đình anh ép tôi quá, tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Nhưng xin anh, hãy để cho mẹ con tôi được bình yên. Đừng hành hạ tôi thêm nữa, tôi đã chán ngấy anh rồi. Anh không xứng đáng làm chồng tôi đâu.



Theo tintuc.vn
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét