Mẹ chồng cô mang vẻ mặt giận dữ, hét lớn: “Ai cho phép cô vứt đồ của tôi đi hả, cô vừa mới về đã lãng phí thế rồi”.
Trước khi quyết định về làm dâu nhà anh, cô đã tìm hiểu rất kĩ về mẹ chồng anh để tránh xảy ra những bất hòa không đáng có trong cuộc sống hôn nhân sau này. Mẹ chồng tương lai của cô hoàn hảo về mọi mặt, bà hiền lành, tốt tính, duy chỉ có điều hơi tiết kiệm quá mức một chút. Nhưng rồi cô thầm nhủ, có mẹ chồng tiết kiệm như thế, biết đâu sau này lại được nhờ. Và thế là cô về làm dâu nhà anh trong niềm hân hoan không tả.
Cuộc sống làm dâu mà cô tưởng tượng đúng là chỉ có trong những giấc mơ của cô mà thôi. Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống làm dâu, cô đã phải choáng váng trước mức độ siêu tiết kiệm của mẹ chồng.
Cô hiểu rằng dâu mới phải dậy quét dọn nhà cửa và nấu bữa sáng cho cả nhà. Nghĩ sao làm vậy, sáng hôm đó khi chồng cô còn đang ngáy o o thì cô đã thức dậy để bắt đầu công việc. Sau khi quét dọn xong, cô quyết định đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Nhưng hỡi ôi, khi cô vừa mở cánh cửa tủ đựng đồ khô thì hàng loạt những thứ lỉnh kỉnh trong đó liền đổ ập xuống khiến cô sợ đứng tim. Khi cô nhấc từng thứ lên xem thì phát hiện ra có những gói mì đã hết hạn sử dụng. Mộc nhĩ, nấm hương có những gói đã mốc xanh lên rồi. Vậy mà những thứ như vậy vẫn tồn tại trong tủ bếp. Cứ ngỡ mẹ chồng quên dọn dẹp nên cô đã nhanh tay giúp bà cho tất cả những thứ đó vào thùng rác.
Nhưng đó chưa phải là ác mộng. Khi cô vừa mở cánh cửa tủ lạnh ra thì những thứ trong ấy khiến cô không khỏi rùng mình. Chiếc tủ lạnh hai cánh hiện đại bên trong chất toàn đồ ăn thừa từ đám cưới của vợ chồng cô. Nhìn kĩ vào cánh cửa tủ, cô mới phát hiện ra có một tờ giấy nhỏ với nội dung: “Lấy đồ ăn còn thừa từ đám cưới để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà con nhé!”. Cô choáng váng khi không ngờ mẹ chồng cô lại tính trước được cả chuyện này. Nhưng thức ăn thừa từ hôm kia, bà lại bảo cô nấu đồ ăn sáng thì ăn làm sao đây. Cô dần dần thấy sợ sự tiết kiệm của mẹ chồng.
Bữa sáng xong xuôi, cô mời cả nhà xuống dùng bữa, khi cô còn đang lay chồng dậy thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét thất thanh từ dưới nhà. Cô và anh vội vã chạy xuống thì thấy mẹ chồng cô mang vẻ mặt giận dữ, tay cầm mấy gói đồ khô mà khi nãy cô vừa cho vào sọt rác tiến thẳng về phí cô và hét lớn: “Ai cho phép cô vứt đồ của tôi đi hả, cô vừa mới về đã lãng phí thế rồi”. Khi cô thanh minh rằng những thứ đó đã hỏng thì bà giận dữ hơn nói rằng mì hết hạn nhưng còn nguyên gói chứ có mất mát gì mà phải bỏ, còn nấm hương, mộc nhĩ bị mốc thì rửa sạch đi vẫn dùng được. Cô chỉ còn biết ngậm ngùi nghe bà nói mà không dám cãi câu nào.
Những ngày sau đó, cô bị quản chặt chi tiêu, bà dành phần đi chợ vì lo cô sẽ lãng phí. Và bữa cơm mới là cơn ác mộng thực sự mà cô phải nếm trải. Chỉ có một món duy nhất gồm rau, thịt nấu lẫn lộn. Bà giải thích rằng nấu như vậy cho đỡ tốn ga, tốn gia vị. Nhiều hôm đi làm về nhìn thấy mâm cơm vẻn vẹn chỉ 1 bát tô duy nhất để giữa mâm mà cô không khỏi ngao ngán. Đi làm vất vả, ăn uống như vậy thật tình cô không thể nuốt trôi.
Trong tủ lạnh gia đình cô thay vì đựng và dự trữ thức ăn mới thì xuất hiện hàng chục những chiếc hộp xinh xinh, những chiếc túi nh nhỏ nhỏ là kết quả tích trữ đồ ăn thừa của mẹ chồng. Có những hộp nhìn thì có vẻ lớn nhưng mở ra thì bên trong chỉ 3 miếng thịt nhỏ, vài con tôm. Thậm chí có hộp còn đựng cả nước mắm ăn thừa từ hôm trước, nhìn vào còn lẫn cả cơm. Cả nhà mặc dù thấy không hợp ý nhưng vẫn cố gắng chấp nhận để mẹ chồng vui lòng.
Và không ngờ thói quen “siêu tiết kiệm” của mẹ chồng đã khiến cả nhà phải vào viện cấp cứu.
Tối hôm đó, như thường lệ thì ngày cuối tuần sẽ là bữa tổng kết thức ăn thừa trong cả tuần của gia đình. Nhưng không hiểu sao sau khi ăn xong thì cả nhà liền bị đau bụng. Chỉ có mẹ chồngi là không sao vì hôm đó bà nói mệt, không muốn dùng cơm. Từ bố chồng cô thì mặt mũi tái mét lại. Chồng cô trông to xác vậy mà lăn lộn kêu gào như một đứa trẻ. Còn cô thì đau không nói được lời nào. Thấy vậy mẹ chồng vội vã gọi xe cấp cứu đưa cả nhà đi viện. Kết quả xét nghiệm khiến mẹ chồng chết sững: cả nhà bị ngộ độc do ăn thức ăn thừa để lâu ngày. Mẹ chồng cô lặng lẽ chăm sóc cả nhà mà không nói bất kì câu nào. Có lẽ bà đã biết mình sai.
Sau chuyện hôm đó, mẹ chồng cô cũng dần thoáng tính hơn. Bà vẫn dành quyền đi chợ nhưng bữa cơm của gia đình cô đã xuất hiện thêm món thứ 2, thứ 3 và những chiếc hộp nhỏ trong tủ lạnh cũng dần biến mất.
Một ngày mẹ chồng tâm sự với cô rằng bà chỉ muốn tiết kiệm cho vợ chồng chúng tôi, ông bà già rồi, không ăn được nhiều nên không cần phung phí. Cô cảm động lắm trước những lo lắng mà mẹ chồng dành cho vợ chồng cô. Càng ngày, tôi càng thấy quý mến và trân trọng hơn bà mẹ chồng “siêu tiết kiệm” của mình.
Theo tintuc.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét