Em không cần một người yêu mà sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cũng phải nhắn tin, tán gẫu hay chuyện trò cùng em.
Để dư giả mà nói cho gọn ghẽ, thì trải qua hết nhứng sốc nổi của thời trẻ ngây ngô, vụng vại. Đi qua hết những chông chênh của biết bao cảm xúc. Em chỉ cần có một người phù hợp nhất ở cạnh em.
Còn là quá sớm để nói rằng nên yêu và dành hết tình cảm cho ai đó. Cũng sẽ là quá toan tính cho một mối tình để xem được – mất, phần nào thiệt hơn. Đó cũng là sự đánh đổi của cái gọi là trưởng thành.
Em đã khóc đủ, đã từng mê muội đặt trọn hết thảy niềm tin vào một người để rồi cũng nhận lại được phần thương tổn, chẳng kém phân li.
Qua hết rồi cái thời ngạo nghễ, chỉ để nói rằng người mình thương yêu là mọi nguồn sống. Em không cần một chàng trai chỉ biết chải chuốt, soi gương. Lo phấn son, điệu đà cho em và cùng em. Em chỉ cần một người yêu em quá đỗi giản đơn và kiên dạ.
Em không cần một người yêu mà sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cũng phải nhắn tin, tán gẫu hay chuyện trò cùng em. Em chỉ cần một tin nhắn báo anh đã về nhà an toàn sau mỗi lần mình hò hẹn hay dòng chia sẻ những ngọt bùi, hạnh phúc của anh cùng gia đình.
Không chỉ là giữa nhộn nhạo xe cộ, phố xá đông đúc, em có một vạt áo để níu anh mỗi khi qua đường.
Không chỉ là cảm giác giữa phố phường đông đúc, em có một hình dáng để không phải xô đi giữa những bộn bề chật hẹp.
Không chỉ là những nỗi đau cựa quậy lúc nửa đêm và sẵn sàng có một số máy để nghe em thủ thỉ.
Đó không còn là những tình yêu toan tính…
Không phải là em sẽ không ghen. Mà bởi em biết, trong mắt anh, tất thảy những người con gái khác đều được xếp cùng một thư mục. Thời gian đâu mà cứ hờn dỗi, ghen tuông, giải thích này nọ. Yêu còn chẳng đủ huống chi là ghen tuông, hờn giận?
Không phải là em không học cách giữ anh. Em không như những đứa trẻ, cứ giữ khư khư một thứ đồ chẳng muốn mất. Giữa hai ta, bình đẳng yêu và công bằng cho – nhận. Đừng để một trong hai suốt ngày phải đau đầu nhức óc nghĩ tới việc sẽ có người bỏ đi…
Không phải là em không học cách đi qua những lúc vắng anh. Nhưng nó không giống như việc em sắp mất đi điều gì đó. Em tự vấn mình rồi nhẹ lòng cứu dỗi, xoa dịu những trống vắng. Để anh bớt nỗi lo canh cánh về em và về những sai lầm trong suy nghĩ của em. Anh không bỏ mặc em, em cũng không chạy trốn. Chỉ là em làm quen với những lúc quá bận rộn, mình ít dần liên lạc, để thoải mái vẫy vùng trong khoảng không của riêng nhau.
“Nên anh ạ, khi em đã chọn anh bằng tất cả những trưởng thành chắt bóp được từ những năm tháng đã qua. Thì có thể cho dù anh không phải là người mà em yêu nhất, nhưng vì ở cạnh anh – em thấy mình được chở che và an toàn hơn ai hết, nên em vẫn muốn được cùng anh đi tới cuối con đường…”
Theo tintuc.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét