Nhung lụa và nước mắt. Tiền bạc, sự cung phụng và cả nỗi ê chề khi đối diện với cô đơn của chính mình. Tôi là một gái bao cao cấp..
Tôi 19 tuổi, đang là sinh viên một trường đại học liên kết với nước ngoài. Tôi chẳng làm gì nhưng vẫn sở hữu một căn hộ khu Phú Mỹ Hưng, một chiếc mini cooper để đến lớp mỗi sáng và là khách hàng hạng bạch kim của Vietnamairlines. Hộ chiếu của tôi đã được đóng dấu nhập cảnh của 13 quốc gia.
Tôi có thể ăn sáng ở Hong Kong, ăn tối ở Bangkok và thức dậy ở Singapore. Đó là cuộc sống mà nhiều người có mơ cũng không nổi. Tôi không những tự nuôi sống được mình, nuôi mẹ, mà còn có tiền gửi ngân hàng. Nếu không làm gái bao, cuộc sống của tôi liệu có được như vậy?
Tôi đã lựa chọn cuộc sống như thế này một cách không hề khó khăn như người ta tưởng, và cũng chẳng cắn rứt như mình nghĩ. Tôi chẳng làm gì sai cả. Mỗi người có một cuộc đời, chẳng ai sống hộ cho ai được và tôi cũng chẳng quan tâm việc bị người khác đánh giá, bởi lẽ chắc gì họ đã đạo đức hơn tôi? Tôi đã va vấp với đủ loại người để biết được điều đó.
Xuất thân, tôi cũng là một tiểu thư nhà giàu, được học hành đàng hoàng, thậm chí là giỏi giang. Nhưng khi bố tôi qua đời vì căn bệnh ung thư, những người tưởng là bạn bè chí cốt bỗng quay lưng không cho chúng tôi vay tiền vì sợ sẽ không thể trả được; còn những người tưởng là họ hàng thân thích thì quay sang xâu xé, tranh giành tài sản. Tôi và mẹ mình bị đẩy ra đường trước cả khi kịp làm đám tang cho bố. Đó là bước ngoặt "mở mắt" cho tôi.
Tôi đáng ra có thể sống một cuộc sống khác, làm những công việc khác để kiếm sống, nhưng tôi nghĩ rằng mình cũng đang "làm ăn chân chính" đó chứ, lại rất lương thiện là đằng khác. Tôi không xin của ai, không cướp của ai, cũng không lừa đảo ai, tôi kiếm tiền bằng những gì mình có, và tin tôi đi, tôi thấy mình hoàn toàn "có giá trị", được nâng niu khi liên tục nhận được những món quà xa xỉ từ những đại gia mà mình cặp.
Tôi đã từng muốn tiến thân bằng con đường học vấn, nhưng bây giờ thì nữ sinh đại học chỉ còn là một cái mác để nâng cao giá trị của tôi mỗi lần đi khách. Tôi trẻ, đẹp, con nhà lành nên tôi cũng rất kén khách, đừng nghĩ cứ trả nhiều tiền là mua được tôi.
Cũng như geisha, tôi bán kĩ năng của mình, và là một gái bao có tự trọng. Tôi chẳng những không phá vỡ gia đình ai, không tranh chồng, mà nhiều bà vợ còn phải tìm đến để cảm ơn tôi khi biết tôi đã cặp với chồng họ. Đã có không ít lần, những bà vợ lén đi theo chồng để đánh ghen tôi, nhưng rồi lại quay sang ôm tôi khóc như mưa như gió. Ấy là cả một câu chuyện li kì khác...
Theo tintuc.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét